13 thg 1, 2009

AI NÓI YÊU THƠ LÀ LÃNG MẠN - TÔI XIN LÀM NGƯỜI LÃNG MẠN ĐỂ YÊU THƠ

HOA DẠI !

Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mông và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi !

Hoa dại chỉ là hoa dại thôi
Từ thũa xa xưa chẵng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa chẵng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió bay

Miên man hoa nỡ trắng sườn đồi
Những miền hoang giã chốn xa xôi
Cánh hoa không rả hoa vẫn đẹp
Hoa là tình yêu của đất đai
(Hà Thiên Sơn)

CHUYẾN XE CUỐI CÙNG !!

Chuyến xe sau không còn anh nữa
Xe vẫn chạy ngàn đời chỉ thiếu anh thôi
Nguyễn Du, Nguyễn Trải đã đi chuyến trước
Những chuyến xe không có khứ hồi
(Chế Lan Viên)

Nói về Nhạc Sĩ Trinh Công Sơn !

Khoảng vào năm 196.. , TCS có một thời gian bế tắc bởi tác động của nghịch cảnh, đối với Ông lúc đó mọi việc hầu như " bất khả thi"

Vì thế, trước khi viết bài " Người Già Em Bé" Ông viết:
Một người mù ngồi coi tivi
Một người câm đang ngồi hát
Một người què đi xe đạp
Một người cùi ngồi cát móng tay

Một ngày, năm 1991, Khi TCS đang ngồi nhậu với bạn bè, thì Bà Cụ mẹ của Ông nói " con ngồi chơi, Mạ đi đây một chút, không ngờ mấy giờ sau, Bà Cụ mất (mình chưa đọc được tai liệu : lý do)
TCS rất buồn , Ông nói khi một con người mà mất đi người thân của mình điều đó không gì có thể " dàn xếp được"
Sau khi vơi bớt nỗi buồn , TCS viết bài " Đường xa vạn dặm" để tang cho mẹ
" Trong khi con ngồi mẹ bỏ con đi, trong khi con nằm, mẹ bỏ con đi . Mẹ bỏ con đi đường xa vạn dặm, đường xa mịt mù "
( Tài liệu tham khảo : các sách nói về cuộc đời & sự nghiệp âm nhạc của TCS)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét