18 thg 10, 2011

Khi ta 40...


40, gần đỉnh dốc rồi. Không hối hả hăng hái như thuở 20, không khôn ngoan sắc bén như thời 30, nhưng đủ cứng rắn tỉnh táo để biết nên làm gì, không nên làm gì, được không quá vui, mất không quá buồn, còn phía trước chưa qua, chưa dám phán.
40, vượt qua được một chặng đường không mệt mỏi, có được và mất, học hỏi và tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
40, không còn tốc độ chạy đua mà đã bắt đầu những bước khoa n thai. Ngẫm về sự đời, khôn ra từ những thất bại của mình, của người. Tính xấu giảm dần tỉ lệ nghịch với số tuổi: bớt nóng nảy, hiếu chiến, biết kiềm chế, cay cú, bớt kiêu căng, ích kỷ và biết sống vì mọi người thực lòng, từ trong tâm.
40, nhìn đời đơn giản, bao dung, vô thường, bắt đầu hoài niệm, giữ gìn nâng niu những gì đang có, vì biết rằng để có được những giá trị đó (vật chất và tinh thần) ta đã đánh đổi những năm tháng của tuổi trẻ.
40, trân trọng ơn nghĩa, lễ hiếu vì bắt đầu nếm mùi luật nhân quả bằng những cú va đập không chỉ có trong sách vở.
40, đau đáu nỗi niềm thương cha, kính mẹ, chia sớt ngọt bùi tình anh em máu chảy ruột mềm.
40, nặng lòng khắng khít nghĩa phu thê, lo toan yêu thương lo lắng khôn nguôi về tương lai con trẻ... 
40, còn gì nữa...Nhưng dù gì, chúng ta cũng phải leo dốc thôi. Hãy tìm kiếm niềm vui mỗi ngày, cười mỗi ngày mỗi khi có thể, hãy mỉm cười với cuộc đời để nhận lại nụ cười. Khi ta 40, biết bao dung và chia sẻ nhiều hơn với cuộc đời là một cách hướng thiện đẹp đẽ. Và tất cả vẫn còn ở phía trước...